Tu sĩ sa mạc quay về Việt Nam một lần vào tháng 12.
Sài Gòn gió nóng hầm hập, không khí ngột ngạt, bầu trời xám đục, xe cộ ngập kín con đường đô thị từ sáng tinh mơ cho tới nửa đêm. Tác giả thật sự ngộp thở với bầu không khí khói xăng của Sài Gòn phố!
Rất may tu sĩ gặp con chiên giáo xứ thuả xưa. Em rủ tác giả đi du lịch mấy ngày với em và nhóm bạn ở cao nguyên Đà Lạt, phố tên gọi phố sương mù bởi vị thế nằm cao hơn mặt biển 1500 mét.
Vậy là rời bỏ phố nóng Sài Gòn lên đường tới phố sương mù Đà Lạt.
Phố nhỏ Đà Lạt tác giả đã từng sống vào những ngày của thập niên 70. Thời đó ông bà ngoại nhà ở Dốc Nhà Bò (đường Đào Duy Từ), bên cạnh rừng thông reo tựa tiếng mưa rơi khi gió kéo về thổi lay động lá thông. Bà Ngoại bán hàng ở chợ Đà Lạt. Thỉnh thoảng tác giả của tuổi 11 tuổi đi bộ từ nhà ông bà ra chợ Đà Lạt thăm bà (khi gặp bà, thế nào cũng được bà dúi vào tay cháu ngoại mấy đồng bạc để mua cà rem và kẹo, ơi những ngày hạnh phúc…). Bao giờ cũng thế tác giả chọn con đường đi ngang qua Nhà thờ Chánh tòa Đà Lạt, nhà thờ có con gà trống bằng đồng đứng cao chót vót trên đỉnh tháp, tiếp theo Nhà Thờ Con Gà là Hồ Xuân Hương mang vẻ đẹp trầm lặng.
Hơn 40 năm sau, tác giả mới có dịp quay về lại phố. Dốc Nhà Bò giờ đã biến dạng với những khu chung cư cao cấp; rừng thông reo đã bị đốn hạ nhiều gốc, ông Bà Ngoại đã khuất bóng. Nhưng Nhà Thờ Con Gà vẫn còn đứng đó. Hồ Xuân Hương vẫn xanh lơ nằm yên lặng trầm ngâm.
Tác giả, sáng hôm đó, vác máy đi dọc theo bờ Hồ Xuân Hương.
Trời Đà Lạt xanh lơ, gió mát lạnh! Tác giả quấn khăn quàng cổ mới mua đêm trước ở phố đêm Đà Lạt.
Đi một hồi, thấy thuyền gỗ nằm đó một mình. Tự nhiên tác giả nhớ tới năm xưa, giây phút người ngư phủ Biển Hồ bỏ lại sau lưng khoang thuyền gỗ trống trơn (Luca 5:1-12).
Tác giả chụp liền, trong đầu vang vang bài thơ ngắn ngủi hai câu, nhân gian thông thường gọi thơ con cóc,
Và người ngư phủ buông neo,
Bỏ lại sau lưng một khoang thuyền.
Cuộc sống nào cũng vậy. Giây phút lên đường bỏ lại sau lưng gợi lên nhiều tiếc nuối. Nhưng ai biết đâu, giây phút buông neo bỏ lại sau lưng cũng chính là giây phút được rất nhiều. Nhưng phải kiên nhẫn đợi chờ. Thông thường cũng mất một khoảng thời gian, khi đó trần gian mới nhận diện ra được những điều mới, cơ hội mới, hồng ân mới mà thiên đàng gửi trao…